SUY NIỆM LỜI CHÚA
CHÚA
NHẬT III PHỤC SINH – C
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan. (Ga 21, 1 – 19)
Khi ấy, lúc các môn đệ đang
ở bờ biển Tibêria, Chúa Giêsu lại hiện đến. Công
việc đã xảy ra như sau: "Simon-Phêrô, Tôma (cũng gọi
là Điđymô), Nathanael quê tại Cana xứ Galilêa, các con ông
Giêbêđê, và hai môn đệ khác nữa đang ở với nhau.
Simon Phêrô bảo: "Tôi đi đánh cá đây". Các ông
kia nói rằng: "Chúng tôi cùng đi với ông". Mọi
người ra đi xuống thuyền. Nhưng đêm ấy các ông không
bắt được con cá nào. Lúc rạng đông, Chúa Giêsu hiện
đến trên bờ biển, nhưng các môn đệ không biết là
Chúa Giêsu. Người liền hỏi: "Này các con, có gì ăn
không?" Họ đồng thanh đáp: "Thưa không".
Chúa Giêsu bảo: "Hãy thả lưới bên hữu thuyền thì
sẽ được". Các ông liền thả lưới và hầu không
kéo nổi lưới lên, vì đầy cá. Người môn đệ Chúa
Giêsu yêu liền nói với Phêrô: "Chính Chúa đó".
Simon Phêrô nghe nói là Chúa, liền khoác áo vào, vì đang
ở trần, rồi nhảy xuống biển. Các môn đệ khác chèo
thuyền vào và kéo lưới đầy cá theo, vì không còn xa
đất bao nhiêu, chỉ độ hai trăm thước tay.
Khi các ông lên bờ, thấy có sẵn lửa than, trên để
cá và bánh. Chúa Giêsu bảo: "Các con hãy mang cá mới
bắt được lại đây". Simon Phêrô xuống thuyền kéo
lưới lên bờ. Lưới đầy toàn cá lớn; tất cả được
một trăm năm mươi ba con. Dầu cá nhiều đến thế, nhưng
lưới không rách. Chúa Giêsu bảo rằng: "Các con hãy
lại ăn". Không ai trong đám ngồi ăn dám hỏi "Ông
là ai?", vì mọi người đã biết là Chúa. Chúa Giêsu
lại gần, lấy bánh trao cho các môn đệ; Người cũng cho
cá như thế. Đây là lần thứ ba, Chúa Giêsu đã hiện ra
với các môn đệ khi Người từ cõi chết sống lại.
[Vậy khi các Ngài đã điểm tâm xong, Chúa Giêsu hỏi
Simon Phêrô rằng: "Simon, con ông Gioan, con có yêu mến
Thầy hơn những người này không?" Ông đáp: "Thưa
Thầy: Có, Thầy biết con yêu mến Thầy". Người bảo
ông: "Con hãy chăn dắt các chiên con của Thầy".
Người lại hỏi: "Simon, con ông Gioan, con có yêu mến
Thầy không?" Ông đáp: "Thưa Thầy: Có, Thầy biết
con yêu mến Thầy". Người bảo ông: "Con hãy chăn
dắt các chiên con của Thầy". Người hỏi ông lần
thứ ba: "Simon, con ông Gioan, con có yêu mến Thầy
không?" Phêrô buồn phiền, vì thấy Thầy hỏi lần
thứ ba: "Con có yêu mến Thầy không?" Ông đáp:
"Thưa Thầy, Thầy biết mọi sự: Thầy biết con yêu
mến Thầy". Người bảo ông: "Con hãy chăn dắt
các chiên mẹ của Thầy. Thật, Thầy bảo thật cho con
biết: khi con còn trẻ, con tự thắt lưng lấy và đi đâu
mặc ý, nhưng khi con già, con sẽ giang tay ra, người khác
sẽ thắt lưng cho con và dẫn con đến nơi con không muốn
đến". Chúa nói thế có ý ám chỉ Phêrô sẽ chết
cách nào để làm sáng danh Thiên Chúa. Phán những lời ấy
đoạn, Người bảo ông: "Con hãy theo Thầy"].
Đó
là lời Chúa.
MỤC LỤC
Mầu nhiệm Giáo Hội
Sự Phục Sinh của Phêrô
Cảm thông với nhau
Tình Mẹ trong Tin Chúa Giê-su
Con có yêu Mến Thầy không?
Cùng Ngư Phủ Phêrô ra khơi
MẦU NHIỆM GIÁO HỘI
Sau
khi Phục Sinh, Chúa Giêsu quan tâm đến việc thiết lập
Giáo Hội để tiếp tục công cuộc cứu chuộc của Người
trên trần gian. Bài Tin Mừng hôm nay cho thấy hình ảnh về
Giáo Hội mà Người mong muốn khi thiết lập.
Hình
ảnh về một Giáo Hội có nền tảng là yêu thương. Chúa
Giêsu không thiết lập một cơ chế, nhưng thiết lập một
gia đình. Người đứng đầu Giáo Hội không phải là
người chỉ huy ra lệnh, nhưng là người chăm sóc. Sức
mạnh của Giáo Hội vì thế không phải ở kỷ luật, uy
quyền, nhưng ở tình yêu thương. Mọi người yêu thương
nhau vì lẽ là anh chị em trong một gia đình. Để duy trì
tình yêu thương, người đứng đầu phải là người yêu
thương nhiều nhất. Chính vì thế, trước khi tuyển chọn
thánh Phêrô làm Giáo hoàng. Chúa Giêsu đã 3 lần hỏi:
“Phêrô, con có mến Thầy không?”.
Có yêu mến Chúa thì mới biết yêu mến anh chị
em mình. Tình yêu mến là nền tảng của Giáo Hội. Bao
lâu tình yêu mến còn, Giáo Hội còn vững vàng. Khi nào
tình yêu mến suy giảm, Giáo Hội sẽ suy yếu.
Hình
ảnh về một Giáo Hội có sức sống truyền giáo. Giáo
Hội như con thuyền của ngư phủ. Ngư phủ sinh sống bằng
nghề đánh bắt tôm cá. Sức sống của Giáo Hội là
truyền giáo, là đánh bắt các linh hồn như Chúa Giêsu,
khi kêu gọi các Tông đồ đầu tiên đã nói: “Hãy
theo Thầy, Thầy sẽ đào tạo anh em thành những tay chài
lưới linh hồn người ta”. Muốn đánh bắt
được tôm cá, ngư phủ không được neo thuyền, ngồi
trên bờ mà nghỉ ngơi nhàn nhã, nhưng phải dong buồm ra
khơi, ra chỗ nước sâu mới có nhiều cá. Cũng vậy, muốn
cứu được nhiều linh hồn, Giáo Hội không được ngồi
yên ngơi nghỉ, mà phải lên đường, phải ra đi đến
những nơi xa xôi, phải nỗ lực tìm kiếm. Ra khơi là
phải mệt nhọc, phải làm việc và nhất là phải đương
đầu với sóng to gió lớn, có khi nguy hiểm đến tính
mạng. Cũng vậy, lên đường truyền giáo là phải vất
vả, khổ cực và chấp nhận những nguy hiểm, rủi ro.
Phải ra đi vì đó là ước nguyện của Chúa. Phải lên
đường vì đó chính là sứ mạng Chúa trao cho Giáo Hội.
Hình ảnh về một Giáo Hội hoạt động có hiệu quả
nhờ tuân theo Lời Chúa. Giáo Hội quy tụ những con người.
Giáo Hội hoạt động với những cố gắng của con người.
Nhưng chỉ với sức con người. Giáo Hội không làm được
việc gì. Phêrô và các bạn mệt nhọc suốt đêm mà
chẳng bắt được con cá nào là hình ảnh của những
hoạt động không có Chúa hướng dẫn. Khi nghe Lời Chúa
dạy, các ngài đã đánh được một mẻ cá lớn lạ
lùng. Hôm nay Chúa không còn ở với các Tông đồ. Không
còn ngồi chung thuyền với các ngài. Không còn dẹp yên
sóng gió cho các ngài. Chúa đã về trời. Chúa đứng ở
một bến bờ khác. Nhưng Chúa vẫn theo dõi những hoạt
động của các ngài. Chúa sẽ đưa ra những chỉ dẫn để
hoạt động của các ngài có kết quả tốt đẹp. Tuy
không hữu hình, nhưng Chúa vẫn hiện diện bên Giáo Hội
như lời Người hứa: “Thầy sẽ ở
cùng các con mọi ngày cho đến tận thế”.
Giáo
Hội thật là một mầu nhiệm vì xét theo bề ngoài chỉ
gồm những con người hữu hình, nhưng thật sự bên trong
có sự hiện diện của Thiên Chúa vô hình. Sự vững mạnh
của Giáo Hội không nhờ luật lệ, quân đội, hay vũ
khí, nhưng nhờ tình yêu thương. Càng yêu thương, càng
tha thứ thì Giáo Hội càng mạnh mẽ. Hiệu quả của Giáo
Hội không ở tại việc ổn định, yên vị, nhưng ở tại
mạo hiểm ra đi. Chính khi ra đi, Giáo Hội thâu lượm
được nhiều kết quả. Càng gặp khó khăn, Giáo Hội
càng vững mạnh vì Chúa hằng ở với Giáo Hội luôn mãi.
Lạy
Chúa, con yêu mến Chúa. Lạy Chúa, con cảm tạ Chúa. Amen.
KIỂM ĐIỂM ĐỜI
SỐNG
- Bạn có nghĩ rằng Giáo Hội mạnh nhờ có nhiều tiền bạc, có nhiều người tài giỏi không? Bạn suy nghĩ thế nào về bài Tin Mừng hôm nay?
- Trong đời sống đạo, bạn có bao giờ quan tâm làm cho người khác biết và yêu mến Chúa không?
- Giáo Hội đã trải qua rất nhiều khó khăn thử thách, nhưng vẫn bền vững qua 2000 năm. Bạn nghĩ gì về điều này?
ĐTGM. Giuse Ngô Quang Kiệt
SỰ
PHỤC SINH CỦA PHÊRÔ
Chương
21 của Phúc Âm Gio-an được các nhà Thánh Kinh học cho là
đã được các đồ đệ của tông đồ Gio-an thêm vào
sau này; vì tự nó kết luận toàn cuốn Tin Mừng thứ tư
đã trọn vẹn ở ngay cuối chương 20 rồi. Dầu vậy tôi
vẫn thấy rằng việc thêm chương 21 này, không những hợp
lý, mà còn cần thiết nữa là đàng khác. Cần phải đề
cập tới một Phê-rô - thủ lãnh đã phục sinh như thế
nào, sau khi đã gục ngã trong tội chối bỏ Thầy. Cần
phải biết một Phê-rô - tuyên tín ‘đã
trở lại’
như thế nào,
sau khi ‘bị
Sa-tan sàng như người ta sàng gạo’
(Lc 22, 31-32). Nếu đây là suy tư của các môn đệ tông
đồ Gio-an… thì tôi lại càng thấy Hội Thánh thời sơ
khai đã có một tầm hiểu biết sâu sắc và cụ thể như
thế nào về biến cố phục sinh.
Lần
hiện hình của Đấng Phục Sinh trên bờ hồ Ti-bê-ri-a
diễn ra trong một khung cảnh rất ư là tầm thương. Hình
như tác giả vẫn lưu tâm độc giả mình tới vai trò
lãnh đạo của Phê-rô, kể cả trong các công việc vặt
vãnh. Các môn đệ khác vẫn tôn trọng vai trò làm đầu
của ông, thậm chí trong cả việc đi đánh cá. Thế rồi
Đức Ki-tô phục sinh hiện nguyên hình, cũng trong một
hình dạng rất đời thường tới độ ‘các
môn đệ không nhận ra đó chính là Đức Giê-su”.
Như
một gợi ý để nhận ra mình, Đức Giê-su đã dùng tới
sự kiện đánh cá, một công việc không những thiết
thân với bốn môn đệ đầu tiên, mà còn liên quan tới
niềm tin của các ông, cách riêng Phê-rô, vì nó gợi nhớ
mẻ cá lạ ngày nào đã làm cho các ông nhận ra con người
tội lỗi thấp hèn của mình (Lc 5,4-11). Lần này môn đệ
Gio-an đã phát hiện ra điều đó, nhưng trong một nội
dung mới mẻ và sâu sắc hơn nhiều.
Nhờ
một mẻ cá lạ cũng trên mặt hồ này, Phê-rô năm nào
đã khởi đầu ơn gọi môn đệ của mình bằng lời
tuyên xưng đầy khiêm tốn: “Lạy
Chúa, xin tránh xa con, vì con là kẻ tội lỗi!”
Nhưng
rồi dần dà ông hầu như đã quên bẵng đi điều này.
Những lần tuyên xưng sau đó lại sặc mùi tự mãn, mang
nặng tính chủ quan quyết đoán chắc nịch. Ông cam đoan
mình sẽ trung thành bảo vệ Thầy đến cùng. Tông đồ
Phê-rô hùng hổ ngăn cản thày ra đi chịu chết; ông sắm
gươm để chiến đấu vì thầy; ông nặng lời tuyên thệ:
“dầu
có phải vào tù hay phải chết với Thầy đi nữa, con
cũng sẵn sàng”.
Đúng là Sa-tan đang sàng sẩy ông. Cạm bẫy ‘mất
lòng tin’
lớn nhất mà ông đang rơi vào chính là để mình bị
cuốn trôi xa khỏi lòng thương xót tha thứ của Thiên
Chúa. Và hậu quả là ông đã chìm ngập, đã chết trong
sự phản bội chối bỏ Thầy.
Đức
Ki-tô Phục Sinh hiện hình trên bờ hồ, cũng với một mẻ
cá lạ, chính là lời mời gọi Phê-rô hãy phục sinh; tức
là hãy quay trở về từ thái độ tự phụ ‘sẽ trung
kiên’ dẫn đến ngã quị trong cái chết chối bỏ Thầy,
để khiêm cung chỗi dậy đón nhận tình yêu tha thứ đầy
nhân ái của Thầy Chí Thánh. Và may mắn thay, Phê-rô đã
chỗi dậy và thực sự phục sinh! Gio-an cho thấy cuối
cùng thì Phê-rô đã nhận ra điều này cách sâu xa hơn
hết thảy mọi môn đệ khác. Cái tánh bộc trực của
một Simon, con ông Gioan (nghĩa là một Phê-rô trần tục)
vẫn còn đó: “Thưa
Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy”.
Nhưng tới lần thứ ba thì ông chỉ dám đáp lại câu
hỏi: “Anh
có yêu mến thầy hơn các anh em này không?”
bằng lời khiêm tốn: “Thưa
Thầy, Thầy biết rõ mọi sự; Thầy biết con yêu mến
Thầy”.
Ông
đã nhận ra con người yếu đuối tột cùng của mình.
Nhưng chính lúc đó, phải chỉ lúc đó mà thôi, vai trò
lãnh đạo tối cao của Phê-rô mới chính thức được
phê chuẩn: “Hãy
chăm sóc các cừu mẹ của Thầy”;
nói cách khác: “hãy
làm cho (lòng tin của) anh em của anh nên vững mạnh”.
Thế
mới rõ, phục sinh phải là cuộc trở lại tận căn của
mọi môn đệ Đức Ki-tô, bắt đầu từ các thủ lãnh
trong Hội Thánh, kể cả các đấng giữ vai trò kế vị
Phê-rô ‘chăm
sóc các cừu mẹ’.
Tất cả mọi Ki-tô hữu chúng ta đều cần phải được
phục sinh ngay từ bây giờ, bởi vì Phục sinh chính là
nhận biết tội chết của mình, để được quyền năng
Chúa cho ‘vượt qua’ tới sự sống trọn hảo trong lòng
thương xót cứu độ của Thiên Chúa. Hết thảy Ki-tô hữu
chúng ta đều phải là đoàn dân phục sinh trong nội dung
này.
Lạy
Thiên Chúa giầu lòng xót thương, cảm tạ Chúa đã cho
con học biết bài học phục sinh của Phê-rô, bài học
làm con thấm thía, trong tư cách linh mục, tuyên xưng đức
tin thực sự hệ tại ở điều gì, và thế nào là cũng
cố niềm tin của anh em con. Nếu việc sa ngã của Phê-rô
đã trở thành một đại phúc cho ông, thì xin Chúa cũng
đưa những khuyết điểm, sa ngã và lỗi phạm của con
vào trong sự Phục Sinh của Chúa; để chính con, và nhiều
người khác nữa, thâm tín hơn về lòng thương xót cứu
độ Chúa hằng trao ban. Amen
Lm
Gioan Nguyễn Văn Ty SDB
CẢM
THÔNG VỚI NHAU
Có
một lời tâm sự viết như sau: “Hôm qua, bị ngã rất
đau, muốn khóc lắm, nhưng không dám khóc”. Và cũng
không thể khóc, vì cảm giác đau đã trôi qua nhanh, nhường
chỗ cho cảm giác xấu hổ.
Tất
cả mọi người nhìn vào, hình như đâu đó có tiếng ai
đó chê bai: “Lớn thế rồi mà đi đứng còn ngã”. Đâu
đó còn có cái nhếch môi cười, và đâu đó còn có cả
cái xuýt xoa . . .
Tự
dưng ước mình chỉ là một đứa trẻ, là trẻ con thì
được ngã, ngã thoải mái, khóc thoải mái. Tiếc là đã
lớn, lớn không được ngã. Ngã người cười chê . .”
Ngã
là chuyện thường tình. Nhưng xem ra nguời ta chỉ chấp
nhận cho trẻ con được ngã, còn người lớn thì hình
như không được phép ngã. Dẫu biết rằng: “Ai nên khôn
mà không dại một lần”; và: “Một lần ngã là một
lần bớt dại – Cho thêm khôn chút nữa trong đời”.
Nhưng xem ra người ta dễ xem thường nhau mỗi khi ai đó
vấp ngã trong đời.
Đôi
khi chúng ta vẫn chê trách, đàm tiếu với nhau về những
lầm lỗi, khiếm khuyết của người này, người nọ. Đôi
khi chúng ta ít cảm thông với những yếu đuối, thiếu
sót của tha nhân. Dẫu biết rằng không ai hoàn hảo.
Nhưng chúng ta vẫn thích bỉu môi, xuýt xoa về những lầm
lỗi của tha nhân.
Người
lớn không nên ngã. Ngã bị người đời cười chê, bị
người đời xem thường. Ngã là biểu hiện sự vô ý tứ
hay bồng bột. Ngã là dấu chỉ của sự chưa cứng rắn
hay trưởng thành. Thế là, người ta thường kết án nặng
lời với những cái ngã của anh em. Người ta ít cảm
thông cho cái ngã của tha nhân. Người ta thường xem
thường những ai lớn rồi mà còn ngã. Xem ra, người bị
ngã đã đau còn đau hơn bởi sự thiếu cảm thông của
anh em mình. Họ bị cô đơn trong nỗi quặn đau không nói
thành lời, vì chẳng ai hiểu mình, chẳng ai cảm thông
với mình.
Có
người còn nói rằng:
đau nhất là ngã hai lần cùng một lỗi. Ngã một lần,
lần sau lại ngã. Có dại mới ngã, có ngã mới bớt dại,
mỗi lần ngã thêm một lần bớt dại, mỗi lần ngã là
một lần đau đớn. Nhưng có cái dại nào giống cái dại
nào đâu! Thế nên, làm người thường vấp ngã về thể
xác và tinh thần không chỉ một lần mà có khi rất nhiều
lần. Không chỉ khi còn trẻ mà có khi vào tuổi gần đất
xa trời vẫn vấp ngã vì dại! Nhưng nếu mỗi lần vấp
ngã mà có ai đó cầm tay, nâng đỡ thì có lẽ cái đau
sẽ bớt đi và tinh thần đứng lên làm lại sẽ mạnh mẽ
hơn.
Phê-rô
đã từng vấp ngã. Tuy đối tượng khác nhau nhưng hoàn
cảnh vẫn không thay đổi. Thế mà ông ngã đến ba lần.
Ông vấp ngã không ai nâng đỡ ông. Không ai kéo ông đứng
lên. Vì ông phạm tội chẳng ai biết. Ông té chẳng ai
hay. Thế nhưng, có một người biết hết mọi sự. Có
một người vẫn nhìn theo ông. Đó là Thầy Giê-su. Ngài
không nói. Nhưng ánh mắt như một lời nhắc nhở, động
viên Phê-rô hối cải và làm lại cuộc đời. Ánh mặt
biểu lộ tấm lòng. Ánh mắt bày tỏ tấm lòng nhân ái
mà Chúa dành cho Phê-rô. Ánh mắt ấy không xét tội của
Phê-rô. Ánh mắt ấy chỉ nhắc nhở Phê-rô đã ngã đến
ba lần mà là cái ngã mà Thầy đã cảnh báo trước nhưng
ông vẫn xem thường.
Xem
ra Chúa cũng nhìn Phê-rô như một học trò cần được
yêu thương vỗ về hơn luận phạt. Phê-rô ngã Chúa nâng
đỡ. Phê-rô sai đường Chúa uốn nắn. Chúa không nói
với Phê-rô: “lớn thế còn ngã”. Chúa cũng không xem
thường Phê-rô, nhưng Chúa chỉ mời gọi Phê-rô: “Và
phần con,
khi đã trở
lại, con
hãy làm
cho anh
em con vững
tin”.
Hôm
nay, sau khi Chúa sống lại, Ngài đã không tìm
Phê-rô để luận tội. Ngài chỉ đòi Phê-rô nói lên
tình yêu của mình với Thầy Chí Thánh Giê-su. Chúa đã
hỏi Phê-rô đến ba lần: “con
có yêu mến Thầy không”.
Ba lần công khai nói lên tình yêu để xoa dịu nỗi đau
dằn vặt lương tâm sau ba lần ông vấp ngã đến chối
Chúa ba lần.
Phê-rô
hiểu tình yêu của Thầy. Phê-rô hiểu Thầy luôn yêu
Phê-rô. Và Thầy cũng hiểu tấm lòng chân thành của
Phê-rô. Phê-rô có té nhưng không chủ ý. Phê-rô té vì
yếu đuối. Phê-rô té vì nhu nhược. Nhưng Phê-rô không
té vì phản bội. Phê-rô vẫn yêu Thầy và gắn bó với
Thầy. Thế nên, khi được hỏi: “con
có yêu mến Thầy không?”.
Phê-rô đã mạnh dạn thưa: “Lạy
Thầy, Thầy biết con yêu mến Thầy”
Cuộc
đời hôm nay, có lẽ có nhiều lần chúng ta cũng từng
vấp té, nhưng chẳng ai cảm thông, nâng đỡ. Đôi khi còn
bàn tán, xem thường. Mỗi lần vấp té đã đau lại càng
đau hơn khi không nhận được sự cảm thông nâng đỡ từ
anh em. Một mình ta quặn đau. Một mình ta phải đương
đầu với khó khăn. Một mình phải gượng đứng dậy.
Đôi khi chúng ta cảm thấy mệt mỏi, chán trường muốn
buông xuôi mặc cho dòng đời đưa đẩy. Nhưng không Chúa
biết mọi sự. Chúa vẫn nhìn chúng ta như Ngài đã từng
trìu mến nhìn Phê-rô. Chúa đã từng hứa: “cho
dù người mẹ có bỏ con, Ta vẫn không bỏ các ngươi”.
Chúa vẫn ân cần vực dậy khi chúng ta váp té trên đường.
Xin
Chúa cho chúng ta luôn nhận ra Chúa luôn yêu thương để
không bao giờ thất vọng về bản thân mình, nhưng luôn
đứng dạy làm lại cuộc đời sau những lần vấp ngã.
Xin cho chúng ta cũng biết học nơi Chúa để luôn nâng đỡ
nhau, và cùng dìu nhau đi qua những thăng trầm của dòng
đời. Amen
Lm.Jos
Tạ Duy Tuyền
TÌNH
MẸ TRONG TIM CHÚA GIÊSU
Thánh
Gioan tông đồ giới thiệu cho chúng ta biết Thiên Chúa là
Tình Yêu và qua bốn sách Tin Mừng, Chúa Giê-su mặc khải
cho biết Thiên Chúa là Cha yêu thương. Người dạy chúng
ta gọi Thiên Chúa Cha bằng tiếng “Áp-ba” rất thân
thương, đó là tiếng bập bẹ của đứa con thơ gọi cha
mình.
Tuy
nhiên, điều đặc biệt là Thiên Chúa không chỉ yêu
thương chúng ta bằng tấm lòng bao la của một người cha
mà còn bằng trái tim dịu hiền của một người mẹ nữa.
Chính Thiên Chúa đã hé mở cho chúng ta thấy khối tình
từ mẫu của Người qua miệng ngôn sứ I-sa-i-a:
“Như
mẹ hiền an ủi con thơ, Ta sẽ an ủi các ngươi như vậy”
(Is 66,13) và sau nầy, qua thánh sử Mát-thêu, Chúa Giê-su
phán: “Giê-ru-sa-lem… đã bao lần
Ta muốn tập hợp con cái ngươi lại, như gà mẹ tập hợp
gà con dưới cánh, mà các ngươi không chịu.”
(Mát-thêu 23,37)
Trích
đoạn Tin Mừng của thánh Gioan hôm nay phác họa rõ nét
hơn mối tình từ ái của người mẹ được biểu lộ
qua tấm lòng của Chúa Giê-su.
Khi
biết các môn đệ phải thức thâu đêm chài lưới giữa
biển khơi, vừa phải chịu đói lạnh, vừa mệt nhoài,
mối tình từ mẫu nơi Chúa Giê-su đã khiến Người dấn
bước đến với đàn con để chia sẻ sự nhọc nhằn vất
vả của họ, ngay lúc trời vừa hừng sáng.
Sở
dĩ Chúa Giê-su đến sớm như vậy vì Người không muốn
để cho các môn đệ phải chịu đói lạnh lâu hơn. Như
người mẹ hiền, Chúa Giê-su mang đến cho họ sự chăm
sóc giúp đỡ ngay khi họ đang cần.
Biết
rằng các môn đệ vất vả suốt đêm mà không bắt được
con cá nào, Người dạy họ thả lưới đúng nơi để bắt
được nhiều cá.
Đối
với người đi biển vừa mới lên bờ còn đang đói và
lạnh thì không gì sung sướng bằng được thưởng thức
ngay những miếng bánh và những con cá nướng còn nóng
hổi và thơm ngon. Chính vì thế, khi đến với các môn
đệ, ngoài những thực phẩm khô, Chúa Giê-su còn mang
theo than để nướng bánh và cá.
Rồi
Chúa Giê-su ngồi trên bãi biển như một người mẹ gia
đình, nhóm lửa lên, đem cá và bánh nướng trên than hồng
cho sẵn, để khi các môn đệ vừa bước lên bờ là có
ngay bữa ăn sáng còn đang nóng.
Sau
đó, Chúa Giê-su còn gọi các môn đệ mang thêm cá mới
bắt được, để Người tiếp tục phục vụ như người
mẹ gia đình, tiếp tục nướng những con cá còn tươi
rồi trao cho từng đứa con đang đói. Thật đầm ấm như
người mẹ hiền giữa đàn con ngoan, dạt dào tình mẫu
tử.
***
Sự
chăm sóc ân cần mà Chúa Giê-su dành cho các môn đệ hôm
xưa, nay cũng được dành cho chúng ta. Hôm nay, Chúa Giê-su
vẫn tiếp tục chăm sóc và dọn bữa hằng ngày cho chúng
ta.
Nơi
bàn tiệc thánh, Chúa Giê-su đem Lời hằng sống của
Thiên Chúa để ban tặng chúng ta. Nhờ Lương Thực tuyệt
vời nầy, tâm hồn chúng ta được dưỡng nuôi và được
dồi dào sức sống. Cũng nơi bàn tiệc yêu thương nầy,
Chúa Giê-su phục sinh trao chính thân mình Người làm bánh
nuôi dưỡng chúng ta, để chúng ta được hiệp thông nên
một với Người, và qua đó, Người thông ban sự sống
thần linh của Người cho chúng ta.
Hôm
nay, Thiên Chúa còn tiếp tục nhờ Mẹ Maria để trao ban
tình từ mẫu của Người cho chúng ta. Như mặt trăng đón
nhận ánh sáng mặt trời rồi phản chiếu xuống mặt đất
làm cho trái đất được chiếu sáng, thì Mẹ Maria cũng
đón nhận tình yêu của Thiên Chúa và trao lại cho chúng
ta. Qua Mẹ Maria, Thiên Chúa yêu thương ấp ủ chúng ta
bằng một tình mẹ rất dịu dàng, dìu dắt chúng ta như
đứa con thơ bé, vượt qua biển đời sóng gió về bến
an bình.
Thiên
Chúa yêu thương chúng ta bằng tình Cha bao la lẫn tình Mẹ
dịu dàng. Ước gì chúng ta cũng biết đền đáp lại mối
tình cao cả ấy với tất cả tấm lòng hiếu thảo của
một người con ngoan.
Lm.Inhaxiô
Trần Ngà
CON
CÓ YÊU MẾN THẦY KHÔNG?
Chúa
Giêsu hỏi Phêrô, "Con có yêu mến
Thầy không?". Một câu hỏi tưởng chừng
rất đơn giản nhưng không phải ai cũng có đủ can đảm
để trả lời một cách dễ dàng như thánh Phê-rô đã
thưa, "Thưa Thầy, Thầy biết con
yêu mến Thầy".
Một
buổi sáng chủ nhật, người mẹ bảo người con trai
rằng, hôm nay mẹ muốn con chở mẹ đi tham dự Thánh lễ,
vì lâu nay anh ta không đến nhà thờ. Trong lúc đang buồn
ngủ và mệt mỏi, vì đêm qua anh ta đi chơi về rất
khuya.Vả lại, anh ta cũng chẳng tha thiết gì với đạo
nghĩa. Trong lúc bực tức vì mất giấc ngủ, nên anh ta
trả lời với người mẹ rằng: "Mẹ
đi theo Chúa của mẹ đi. Nếu mẹ có thấy Chúa thì hãy
chỉ cho con? Con có thấy Chúa đâu?”. Người mẹ
đau buồn và lặng lẽ đi. Phải chăng câu hỏi của chàng
thanh niên ấy cũng là câu hỏi của nhiều người trong
chúng ta hôm nay? Chúng ta cũng đang hoài nghi về sự hiện
hữu của Thiên Chúa trong thế giới này?. Để trả lời
cho câu hỏi đó, chúng ta hãy trở lại với trang Tin mừng
hôm nay qua biến cố Chúa Giêsu hiện ra với các tông đồ
tại bờ biển Tibêria.
Sau
một đêm dài vất vả mệt nhọc, các tông đồ đã thất
vọng vì không bắt được con cá nào, thì lúc trời rạng
sáng Chúa Giêsu hiện đến với các ông trên bờ biển,
nhưng các môn đệ không biết đó là Chúa Giêsu. Người
liền hỏi: "Này các con, có gì
ăn không?" Họ đồng thanh đáp:
"Thưa không". Chúa Giêsu bảo: "Hãy
thả lưới bên hữu thuyền thì sẽ được". Các
ông liền thả lưới và được đầy cá. Sau khi các ngài
đã điểm tâm xong, Chúa Giêsu hỏi Phêrô rằng: "Simon,
con ông Gioan, con có yêu mến Thầy hơn những người này
không?" Ông đáp: "Thưa
Thầy, Thầy biết con yêu mến Thầy". Người
bảo ông: "Con hãy chăn dắt các
chiên con của Thầy". Đây là lần thứ ba
Chúa Giê-su hiện ra với các tông đồ sau khi từ cõi chết
sống lại.
Cái
chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu là nền tảng cho
đời sống của đức tin chúng ta, vì Ngài chiến thắng
sự chết và đã mở ra cho chúng ta con đường hướng đến
cuộc sống mới. Chúng ta được tái sinh bởi nước và
máu của Ngài. Ngài là Cha yêu thương và tha thứ cho chúng
ta ngay cả khi chúng ta là tội nhân. Như lời Đức Giáo
hoàng Phanxicô nói trong bài giáo lý về Kinh Tin Kính trong
Năm Đức Tin như sau: "Giờ đây,
chúng ta xem xét lại ý nghĩa sự phục sinh của Chúa Kitô
đối với chúng ta và đối với ơn cứu độ dành cho
chúng ta..." Thật vậy, chúng ta đang sống
trong niềm vui mừng Chúa phục sinh. Nếu trong lòng của
chúng ta không có niềm tin thì trở nên vô ích. Hơn nữa,
lòng yêu mến của chúng ta không chỉ giữ các giới răn,
mà là sự sống mới với niềm vui Chúa phục sinh. Chúng
ta cần thay đổi cách nhìn Thiên Chúa. Niềm tin và hy vọng
của chúng ta đặt trên nền tảng chứng thực của các
tông đồ, và niềm tin đó được nuôi dưỡng hằng ngày
bằng cách nghe Lời Chúa, cầu nguyện, lãnh nhận các Bí
tích và thực hành các công việc bác ái. Để nhận biết
và gặp gỡ Thiên Chúa, chúng ta cần có thái độ cộng
tác và cảm nghiệm đức tin qua biến cố trong cuộc đời
của chúng ta.
Nếu
bạn hỏi có thấy Thiên Chúa không? Vậy bạn từ đâu
đến? Bạn sẽ đi về đâu? Nếu bạn trả lời thắc mắc
này, thì tôi sẽ chỉ cho bạn Thiên Chúa ở đâu?. Trong
lớp giáo lý, cô giáo hỏi một bé gái: Con
tin có Thiên Chúa không? Cô bé mở tròn đôi mắt
và trả lời: Thưa cô, có chứ! Con
luôn tin có Thiên Chúa. - Sao
con biết có Thiên Chúa mà tin? Cô bé vô tư trả
lời: "Hãy nhìn bầu trời, cảnh
vật núi rừng, biển khơi, thì chúng ta có thể nhận ra
Thiên Chúa là Đấng đã dựng nên những thứ đó. Qua đó,
con tin có Thiên Chúa. - Con chỉ cho cô biết Thiên Chúa của
con ở đâu ? Cô bé tiếp tục trả lời: Thưa
cô, Thiên Chúa ở khắp mọi nơi không có chỗ nào mà
không có Thiên Chúa, và Chúa ở trong tâm hồn của con
nữa.
Với
thân phận yếu đuối và giới hạn của con người, chúng
ta tìm kiếm Chúa trong đức tin và lòng yêu mến của
chúng ta qua Bí tích Thánh thể được tái diễn trên bàn
thờ. Ngài đang hiện diện và chờ đợi chúng ta đến
với Ngài. Ngài là người Cha yêu thương đang mong chờ
chúng ta trở về với Ngài. Vì nơi Ngài, chúng ta được
sống trong nguồn yêu thương, niềm vui và được đổi
mới trong Chúa phục sinh.
Lạy
Chúa, chúng con luôn yêu mến Ngài vì Ngài là nguồn ơn
cứu độ và hạnh phúc vĩnh cửu cho chúng con. Amen.
Lm.
John Nguyễn, Utica, New York.
CÙNG
NGƯ PHỦ PHÊRÔ RA KHƠI
Tàu
Titanic dài
269m và rộng 28m. Trọng tải 46.328 tấn, và chiều cao
từ mặt nước tới boong tàu là 18m.
Titanic có
thể chở tổng cộng 3.547 người, gồm cả thủy thủ
đoàn. Vào đầu thế kỷ 20, Titanic được
coi là một đỉnh cao của
kiến trúc hàng hải, một
tiến bộ công nghệ vượt bực, mà tạp chí The
Shipbuilder tấm tắc ca
ngợi là con tàu "không
thể chìm".
Tàu
bắt đầu được đóng vào năm 1909 và
được hạ thủy năm 1912. Là con tàu lớn, hiện đại,
lộng lẫy và sang trọng nhất lúc đó, Titanic mang theo
tham vọng thống trị tuyến đường biển xuyên Đại Tây
Dương của
công ty sở hữu nó, hãng vận tải biển The
White Star Line.
Tuy nhiên, trong chuyến vượt Đại Tây Dương đầu
tiên và cũng là cuối cùng của nó vào tháng 4 năm 1912,
Titanic đã đắm do đâm vào một tảng băng trôi, khiến
hơn 1.500 người tử nạn. Vụ đắm tàu này đã đi vào
lịch sử như là vụ tai nạn hàng hải nghiêm trọng nhất
trong thời bình. (Wikipedia)
Tuy
nhiên, con thuyền đánh cá mong manh của ngư phủ Phêrô và
quý đồng nghiệp lại ra khơi ròng rã suốt 21 thế kỷ.
Đến nay vẫn đang tiếp tục phiêu lưu cùng Chúa Giêsu.
Thuyền vẫn hăng say lướt song, dù trải qua biết bao
phong ba bão táp. Đó chính là con thuyền Hội Thánh đầy
thánh thiện, tình yêu và phục vụ.
Con
Thuyền Thánh Hóa
Nhọc
nhằn, mệt mỏi thâu đêm, tất cả sáu môn đệ theo
thuyền trưởng Phêrô lão luyện, đều phờ phạc trắng
tay. Nhưng khi các ông tuân theo Thánh Ý Chúa, thả
lưới xuống bên phải mạn thuyền, thì
không sao kéo nổi, vì lưới
đầy những cá.
(Ga 21, 6) Mặc dù trời đã sáng, không còn là thời điểm
thích hợp đánh cá, theo như luật tự nhiên. Nhưng Thiên
Chúa quyền năng và siêu việt, không hề bị những quy
luật của tạo vật chi phối.
Sau
khi ĐGH Biển Đức XVI từ nhiệm, giới truyền thông quốc
tế đua nhau dự đoán người kế vị qua danh sách 10 vị
Hồng Y nổi danh. Thậm chí, họ còn tung ra lời tiên báo
của thánh Malachi với viễn tượng thật u tối, đau buồn
cho Hội Thánh. Nhưng chẳng ai có thể ngờ được rằng,
Đức Hồng Y Argentina, Jorge Mario Bergoglio nhận
sứ vụ kế vị thánh Phêrô thứ 266, trở
thành Đức Giáo Hoàng
Phanxicô. Một
bất
ngờ thật lớn cho mọi người và toàn thể Dân Chúa, vì
đó chính là tác động trực tiếp của Đức Chúa Thánh
Thần trên Cơ Mật Viện, trong một thế giới đang đắm
chìm vào tà thuyết duy vật và khuynh hướng tục hóa.
Trước
khi về trời, Chúa Giêsu đã tâm sự cùng các môn đệ:
“Thầy ra đi thì có lợi
cho anh em .. Thật vậy, nếu Thầy đi, Thầy sẽ sai Đấng
Bảo Trợ đến với anh em”
(Ga 16, 7). Như thế nhờ Đức Chúa Thánh Thần bảo trợ,
Con Thuyền Hội Thánh mới có thể bền vững tồn tại,
sau hơn hai ngàn năm ra khơi, dẫu luôn bị vùi dập bể
dâu.
Con
Thuyền Tình Yêu
Sau
mẻ cá lạ lùng, Chúa Phục Sinh thân mật và ân cần chia
sẻ bánh và cá với các môn đệ. Người không nhắc lại
ba lần ông Phêrô phản bội chối Người, cũng như không
hạch tội đã qua, mà chỉ hỏi ba lần ông Phêrô có yêu
mến Người không. Ba lần ông Phêrô đều mạnh dạn
khẳng định tình yêu dành cho Người. Ba lần Chúa Giêsu
thương yêu trao sứ vụ mục tử, săn sóc đoàn chiên của
Người. Một quyết định dứt khoát, minh bạch và công
khai sự ủy quyền.
Như
thế, vì yêu Chúa Giêsu thực tình, tông đồ Phêrô điều
khiển, lèo lái con thuyền Hội Thánh với cả một Tình
Yêu nồng nàn, chứ không phải với quyền lực thô bạo,
hắc ám, phong kiến, hay độc tài theo thế gian. Di sản
Tình Yêu của Chúa Giêsu được lưu truyền muôn đời và
trở thành dấu ấn sáng chói của Con Thuyền Hội Thánh,
vì Người đã phán: “Thầy
ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế!”
(Mt 28, 20). Sau
này ông Phêrô đã chịu tử hình để minh chứng tình yêu
cháy bỏng đó.
Chúa Giêsu đã tin
tưởng hoàn toàn ông Phêrô, khi trao phó sứ vụ cao cả
đó: “Anh
là Phê-rô, nghĩa là Tảng Đá, trên tảng đá này, Thầy
sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và quyền lực tử thần sẽ
không thắng nổi…” (Mt 16, 17-19)
Con
Thuyền phục vụ
Trước
khi chịu cuộc khổ nạn, trong Bữa Tiệc Ly, Chúa Giêsu đã
rửa chân cho các môn đệ, kể cả người sắp mưu phản,
nộp người cho quân dữ, để dạy các môn đệ biết yêu
thương phục vụ đoàn chiên, mà Người trao phó. Hôm nay,
Chúa Phục Sinh còn đích thân làm bếp, nhóm than, nướng
bánh và cá phục vụ các môn đệ, vừa đói khát đi đánh
cá trở về. Người còn lên tiếng mời gọi: “Anh
em đến mà ăn!” (Ga
21, 12)
Nhưng
không chỉ là phục vụ trong nội bộ, mà Con Thuyền Hội
Thánh ra khơi thả lưới khắp nơi, hầu quy tụ mọi dân
tộc, sắc tộc, mọi người trong gia đình nhân loại vào
một Giáo Hội duy nhất. Thời xa xưa, các nhà vạn vật
học Hy Lạp đã thống kê tất cả có 153 loài cá trên
thế giới. Như vậy, Thánh Ý Chúa muốn mời gọi mọi
người trên dương gian về với Con Thuyền Hội Thánh Chúa
Giêsu Kitô.
“Phêrô,
con là đá, Ta xây Hội Thánh Ta trên đá này, và cửa hỏa
ngục mở tung không thắng nổi!”
Hai mươi thế kỷ qua, bao nhiêu thăng trầm, bao nhiêu biến
động, nội công ngoại kích, lắm giai đoạn đến mức
tuyệt vọng, nhưng “Hội Thánh
Chúa” không phải hội của
loài người. (Đường
Hy Vọng, 249)
Con
tin Hội Thánh, vì Chúa Giêsu đã lập Hội Thánh, và chỉ
lập Hội Thánh ấy thôi. Con đau khổ vì những bất toàn
nơi bộ mặt nhân loại của Hội Thánh, nhưng con liên đới
với những bất toàn ấy. Con nỗ lực để tẩy luyện và
thực hiện ý Chúa Giêsu nơi Hội Thánh.
(Đường Hy Vọng,
268)
Lạy
Chúa, xin cho con biết yêu thương và phục vụ mọi người,
để cùng hợp tác với Hội Thánh rao truyền hồng ân cứu
độ.
Lạy
Mẹ Maria, Mẹ là Sao Biển dẫn dắt chúng con đang lênh
đênh, lao đao, vất vả giữa giông tố bão bùng cuộc
đời, luôn tin yêu vào Giáo Hội và cùng ra khơi với Con
Thuyền Hội Thánh. Amen.
AM
Trần Bình An
Đăng nhận xét