Sách tháng Đức Bà - ngày hai mươi.
Ðức Mẹ cứu giúp bệnh nhân
1.
Sau khi tổ tông phạm tội, con người trở nên yếu đuối,
mắc đủ các giống bệnh tật. Thật vậy, nào ai ở thế
gian có thể tự phụ mình vô bệnh tật. Từ lúc lọt
lòng đến tuổi già, người giầu sang, kẻ nghèo hèn
không ai thoát khỏi tai ác của bệnh tật. Vì tội, bệnh
tật đã gieo mầm vào cơ thể con người từ lúc dựng
thai, ta sinh trong tội lỗi thì cũng sinh trong bệnh tật.
Chúa Giêsu xuống thế gian, đã động lòng trước muôn
vàn bệnh tật của loài người, Người đã thương giơ
tay chữa người mù được sáng, người câm nói được,
người điếc nghe thấy, kẻ què đi được... và còn bao
giống bệnh khác Người đã chữa xưa trên đất
Palestina. Ðức Mẹ là Mẹ Chúa Giêsu cũng thương loài
người và nhờ quyền thế Chúa ban cũng đã cứu chữa
biết bao bệnh nhân. Giáo Hội đã xưng Người là "Ðấng
cứu kẻ liệt kẻ khốn". Lịch sử đã cho ta biết
rất nhiều bệnh nhân, bất cứ tôn giáo nào, đều được
Mẹ chữa một cách mầu nhiệm. Trong các nhà thờ Ðức
Mẹ ở thành Lau-rêto, thành Ly-ông, thành Ba-lê, và nhiều
nhà thờ khác bên Pháp, bên Ý và Ðức, người ta thấy
rất nhiều bảng vàng treo trên tường, kể công ơn Ðức
Mẹ đã chữa khỏi các bệnh nhân. Biết bao bệnh nhân
được Ðức Mẹ chữa khỏi, đã chép sách ca tụng muôn
đời lòng thương yêu Ðức Mẹ. Ngày nay ở Lộ-Ðức số
bệnh nhân được Ðức Mẹ chữa đã kể rất nhiều hằng
năm có đến hàng vạn người. Cũng có nhiều bệnh nhân
không được Ðức Mẹ chữa đã, nhưng Người ban ơn yên
ủi để họ vui lòng chịu đựng hầu thêm công phúc.
2.
Khi ta mắc bệnh, ta hãy vững lòng cầu xin Ðức Mẹ cứu
chữa. Ta phải kiên tâm cầu xin cho đến khi người cứu
chữa. Nhiều người đã cầu xin mà chưa được đã vội
ngã lòng. Phải cầu xin rằng: Lạy Mẹ, nếu sức khỏe
phần xác sinh ích cho con phần hồn thì xin Mẹ chữa con
cho. Nếu Ðức Mẹ biết sức khỏe ấy sẽ tác hại cho
linh hồn con thì xin Mẹ giúp con chịu bệnh này cho vui
lòng. Nếu lâu ngày mà bệnh chẳng bớt, ta đừng buông
lời kêu trách kẻo mất công phúc; vì mọi bệnh tật là
hình phạt của tội ác, nếu ta vui lòng sẽ sinh ích rất
nhiều cho ta. Lạy Mẹ Maria rất thánh là Ðấng chữa được
mọi bệnh nhân, khi Chúa cho chúng con phải ốm đau, xin Mẹ
chữa chúng con. Nếu Chúa muốn chúng con phải chịu bệnh
lâu năm, xin Mẹ giúp chúng con chịu cho nên, để những
bệnh tật ở đời này nên như bậc thang đưa chúng con
về thiên đàng.
Thánh
Tích :
Ở làng kia, xa Lộ-Ðức năm ngày đường, có một bà
tên là Ca mắc bệnh đã chín năm tròn. Bà ta không ăn,
không ngủ được, đau xương, đau ruột đau khắp cả
mình, lại sốt rét mê man. Bà cố sống, cũng chỉ sống
ẻo lả, vì sinh khí đã suy nhược. Bà ta bàng hoàng sống
giở, chết giở, lú lẫn đến nỗi quên kinh đọc hằng
ngày. Bà Ca dù kiệt sức nhưng cũng đến viếng hang đá
Lộ-Ðức. Bà thuê một chiếc xe độc mã. Dọc đường
bà kiệt sức, đã mấy lần ngất đi. Người ta tưởng
khó lòng đưa bà tới Lộ-Ðức. Ðến nơi, người ta lay
bà, khiêng tới một cửa hang, trong khi đó bà vẫn bất
tỉnh. Ðược một lúc bà hồi lại. Người ta đưa cho
bà một bát nước suối Ðức Mẹ. Bà uống vài hớp
không thấy chuyển bệnh; bà uống ngay hớp nữa, bà thấy
trong mình đau đớn như đứt ruột nát gan, các khớp
xương như tan rã. Bà Ca nhìn ngắm tượng Ðức Mẹ trên
cửa hang đá, bỗng bà thấy trong mình dễ chịu. Các
bệnh tật dần dần biến hết. Bà vui mừng kêu lên:"Ô!
Tôi khỏi rồi! Lạy Mẹ Maria! Con cảm tạ Mẹ đời đời!
Con hết lòng cảm tạ Mẹ, vì Mẹ đã chữa con". Bà
ấy ở lại tạ ơn trước tượng Ðức Mẹ ít lâu.
Người ta thấy phép lạ cả thể ấy thì hết lòng tin
cậy Ðức Mẹ. Bà Ca ăn uống khỏe mạnh như người
không bệnh tật, bà ra về lòng hớn hở ca ngợi Ðức
Mẹ. Ðể tỏ lòng biết ơn Ðức Mẹ, năm nào bà cũng
đến viếng Ðức Mẹ ở Lộ-Ðức.
Sưu tầm từ: https://www.facebook.com/nguyen.thuong.507679
Đăng nhận xét