NGÃ
RẼ
Đang
chơi với mấy đứa nhỏ trong sân nhà bỗng dưng nhìn
thấy từ cổng bước vào bóng người quen quen. Tiến
gần bên một chút thì ra là hai thầy ở Tập Viện. Các
thầy đang ở Tập Viện mà xuất hiện vào giờ này chắc
là có chuyện gì đây chứ không phải là bình thường.

Trong
khi tâm sự, Em cho tôi biết Em cảm thấy bình an với chọn
lựa của Em. Em can đảm đến trình với vị phụ
trách về suy nghĩ và chọn lựa của Em. Hôm nay Em
chia tay để trở về lại đời thường như nhiều người
ngoài bốn bức tường của tu viện.
Em
đã đi khuất khỏi cổng nhà nhưng hình bóng của Em còn
vương vương đâu đó.
Nói
đúng ra chẳng ai muốn mình phải “rẽ ngã” sau chặng
đường dài tìm kiếm. Tìm kiếm điều gì đó đã
khó, và khó hơn là tìm kiếm ơn gọi, chọn lựa một ơn
gọi cho cả cuộc đời dài của mình.
Người
đào tạo cũng như người được đào tạo phải “làm
việc” thật nhiều để tìm ra hướng đi của người
được đào tạo. Nói là “làm việc” nhưng “việc
làm” ấy không do bởi con người, nhưng phải nhìn dưới
chiều kích của ơn Chúa, vì lẽ ai ai cũng biết ơn gọi
là một huyền nhiệm. Phải có ơn Thánh Chúa, phải chìm
sâu trong đời sống cầu nguyện mới có thể nhận ra
được ơn gọi của mình, chứ không phải là chuyện giản
đơn. Nếu chỉ vì một chút tình cảm riêng tư, chỉ
vì một chút cái gì đó gọi là mang tính cá nhân, mang
cảm tính của con người để người đào tạo quyết
định, thì người đào tạo phải trả lẽ trước mặt
Chúa trước quyết định của mình. Ngược lại,
người được đào tạo vì lý do nào đó mà không can đảm
trình bày cho người có trách nhiệm thì cũng khổ.
Nhớ
lại gần chục năm trước, những anh em bạn cũng phải
chia tay với anh em cùng lớp để chuyển sang hướng khác
của cuộc đời. Những lần chia tay ấy, hình như lòng
của ai cũng chùn lại. Kẻ ở người đi ai cũng ngậm
ngùi vì những năm dài gắn bó với nhau: kinh nguyện, cơm
nước, thể thao và thậm chí giận hờn cũng có nhau.
Sau
ngã rẽ ấy, anh em lại mỗi người một ngã, người thì
tiếp tục theo con đường tận hiến, người thì theo con
đường sống ơn gọi hôn nhân gia đình. Ơn gọi nào
cũng cao quý, ơn gọi nào cũng tốt đẹp cả. Chuyện
quan trọng là ta có nhận ra và sống đúng ơn gọi mà
Chúa mời gọi ta hay không mà thôi.
-
Nếu chọn đời hôn nhân, thật đẹp khi sống đời hôn
nhân chung thủy và hạnh phúc.
-
Nếu chọn đời tận hiến, thật đẹp khi sống trọn vẹn
đời tận hiến, thủy chung với Chúa, khiêm nhường phục
vụ Chúa qua tha nhân, qua anh chị em đồng loại.
Nghĩ
về Em, một chút gì đó cảm phục vì Em đã can đảm nói
lên suy nghĩ của Em, nói lên tấm lòng thật của Em.
Bên cạnh Em còn đó những người vì lý do này hay lý do
khác đã không can đảm như Em. Tệ hơn nữa là họ
chọn cho mình một con đường, mà họ cảm thấy bất an,
nhưng bên ngoài họ vẫn nguỵ tạo cho sự bình an.
Họ đã không can đảm để rẽ như Em. Khi không can
đảm để rẽ như Em, người ấy không chỉ gây khổ cho
mình mà còn gây khổ cho cộng đoàn, cho giáo xứ mà ta
được gửi đến để phục vụ, để sống đời tận
hiến.
Chuyện
quan trọng không phải là tu hay không tu, nhưng quan trọng
là ta có tìm ra Thánh Ý của Chúa trên đời, và ta có
thật sự hạnh phúc trong ơn gọi đó hay không.
Nếu
như Chúa muốn ta sống đời tận hiến mà ta chọn con
đường hôn nhân thì cũng trục trặc khi sống với đời
sống ấy. Nếu như Chúa muốn ta sống đời hôn nhân
mà ta gượng ép sống đời tận hiến thì cũng là bất
hạnh. Tu không phải là tu một ngày mà tu cả cuộc
đời. Nếu ta không hạnh phúc mà cứ kéo lê cuộc
đời ta trong đời ơn gọi thì cả cuộc đời ta sẽ lê
lết với chọn lựa không dứt khoát của ta.
Chọn
lựa cho ơn gọi thật là khó. Một số người vẫn
quở trách người rẽ ngã về đời thường là ăn cơm
nhà Chúa mà phản bội Chúa, nhưng họ không hiểu ơn gọi
là huyền nhiệm, là bởi ơn Chúa chứ không do tự con
người. Vì áp lực của gia đình, của bè bạn, của
dòng tộc nên đôi khi người ta không can đảm quyết
định.
Chúc
mừng Em vì Em đã can đảm sống thật với chính mình.
Con
đường phía trước của Em còn nhiều gian khó để hội
nhập, nhưng thà khó một lần cho xong, còn đỡ hơn là
kéo lê cuộc đời không hạnh phúc.
Nguyện
chúc Em sống “ngã rẽ” mới bình an hạnh phúc, và cũng
xin ơn Thánh Chúa đổ tràn trên Em trên con đường mới
này.
Thanh
Tâm
Đăng nhận xét