PM.
Cao Huy Hoàng
Giáo
Lý dạy rằng: “Thiên Chúa ở khắp mọi nơi”. Và Chúa
Giêsu, Con Thiên Chúa đã cụ thể hóa bài giáo lý ấy,
bằng việc “Ngôi Lời đã hóa
thành nhục thể và đã ở giữa chúng ta” (Ga 1,14)
-
Giữa chúng ta với nhau có Chúa Giêsu ở giữa “Vì
ở đâu có hai ba người họp lại nhân danh Thầy, thì có
Thầy ở đấy, giữa họ." (Mt 18, 20)
- Và
có Chúa Giêsu trong tâm hồn mỗi người. “Ai
ăn thịt và uống máu tôi, thì ở lại trong tôi, và tôi
ở lại trong người ấy”. (Ga 6, 56)
- Những người bị
đau khổ bắt bớ vì danh Chúa Giêsu Kitô, còn là hiện
thân Chúa Giêsu nữa. Ông Sao-lê đi bắt các tín hữu,
luồng sáng của Thiên Chúa làm ông ngã xuống. Ông hỏi:
"Thưa Ngài, Ngài là ai ?" Người đáp : "Ta
là Giê-su mà ngươi đang bắt bớ”. (Cv 9, 5)
Tin mừng Lễ Chúa
Kitô Vua cho thấy cụ thể hơn chân dung của Chúa Kitô Vua
nơi những con người đang sống chung quanh chúng ta: “Vì
xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã
cho uống ; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước”
(Mt 25,35)
Năm
1978, có một chú bé hơi bất bình thường hay ngồi trước
tiền đường nhà thờ Hòa Yên, mỗi sáng, mỗi chiều. Ai
cũng gọi chú bé ấy là “Thằng Thái Khùng”, và
cứ hay đuổi chú ấy đi, vì nhà thờ là nơi trang nghiêm.
Có tội gì mà phải xa lánh vậy? Trong khi đó, Thái vẫn
ngồi đó, có quậy phá gì đâu! có la hét gì đâu! Chỉ
có thỉnh thoảng gióng lên vài tiếng trống nhè nhẹ,
không đến nỗi vang xa tới đâu cả! Tôi thầm cảm ơn
Thái Khùng, vì cảm cảnh Thái Khùng nên ngày 14 tháng 11
năm 1978, những ngày trước lễ Chúa Giêsu Kitô Vua, tôi
viết bài “Chân Dung Thượng Đế”.
-Một
thằng bé mồ côi
“Ngồi
buồn một mình ở đầu hè trong lặng lẽ là thằng bé
đầy thương đau. Buồn vì cuộc đời không một lời
chia cùng nỗi đọa đày đó hằn in sâu
Lạy
Chúa, Chúa đó sao? Sao Ngài vẫn im lặng?”
-Một
người hành khất
“Nằm
ở đầu đường thân trần truồng khi chiều xuống người
hành khất lệ hoen mi. Buồn vì ngàn lời giữa chợ đời
xin một chút mà người vẫn thản nhiên đi.
Lạy
Chúa, Chúa đó sao? Sao Ngài vẫn im lặng?”
-Một
nông dân nghèo
“Chiều
về mệt nhoài sau một ngày trên ruộng rẫy mà cuộc sống
còn lao đao. Thèm được một ngày cơm gạo đầy cho đỡ
đói mà vẫn thấy gầy hư hao.
Lạy
Chúa, Chúa đó sao? Sao Ngài vẫn im lặng?”
-Một
tù nhân
“Ngày
từng ngày dài vẫn miệt mài trong ngục tối người người
vẫn lời chua cay. Buồn vì cuộc đời không mặt trời
chôn vùi kín tù ngục đó màu xanh rêu.
Lạy
Chúa, Chúa đó sao? Sao Ngài vẫn im lặng?”
-Một
cô gái
“Chiều
ngồi một mình khóc cuộc tình thân mồ côi người con
gái sầu lên mi. Buồn vì cuộc đời không một lời
thương phận gái từng người đến rồi quay đi
Lạy
Chúa, Chúa đó sao? Sao Ngài vẫn im lặng?”
-Một
người không nhà
“Từng
ngày dật dờ con đường mờ không nhà ở người lữ
khách nhiều bơ vơ. Ngày thì lừng khừng đêm lùng khùng
mong được chết để lòng đất làm gia cư
Lạy
Chúa, Chúa đó sao? Sao Ngài vẫn im lặng?”
Chúa
ơi! Chúa ơi, xin Ngài tha thứ tội vì lòng con hờ hững.
Ngài đói không màng thương, Ngài khát không thèm cho Ngài
uống.
Chúa
ơi! Chúa ơi, xin Ngài tha thứ tội vì lòng con hờ hững.
Ngài sống trong buồn đau mà con vẫn không để tâm yêu
Ngài”
Hôm
nay, khi nghe lại bài hát, tôi thấy còn thiếu sót nhiều
lắm. Còn biết bao nhiêu “chân dung
của thượng đế’ “chân dung của Chúa Kitô Vua Vũ Trụ”
giữa một thế giới vô cảm này:
-
Những người ăn dưa cà muối qua ngày đang sống ở vỉa
hè dưới chân nhà hàng khách sạn của các đại gia thừa
mứa.
-
Những người bệnh không tiền chữa trị nằm chờ chết
trên chiếc chiếu rách ngay ở khu ổ chuột bên cạnh bệnh
viện cao ngất đến chín mười tầng.
-
Những người lầm lỡ một đời đã đau khổ, nhục nhã,
còn đau khổ nhục nhã hơn đến mức thất vọng khi nghe
tin một người bạn “đồng nghiệp” đã qua đời không
được thánh lễ an táng nhưng được chôn tự do “ngoài”
Đất Thánh.
-
Những người bị đánh bầm dập ở Đồng Chiêm, những
người bị đám tay sai điên loạn chửi bới, mạ lỵ,
khủng bố ở Thái Hà, những người bị bất an mất ăn
mất ngủ vì cảnh di dân tái diễn, còn phải di dời luôn
cả mộ phần của những thân nhân đã yên giấc ngàn
thu….bên cạnh những “lễ hội” rước xách tưng bừng
cờ hoa trống nhạc tưởng như là tự do tôn giáo.
-
Những người thấp bé nhất trong cuộc đời này, vừa
thấp cổ bé miệng nên mở miệng mắc quai, vừa thấp
nhà bé cửa nên không ai đoái hoài lui tới, vừa thấp
trí khôn bé mánh mung nên không biết nịnh nọt đẩy đưa
kiếm chác, vừa thấp chỗ ngồi bé xó đứng trong xã hội
giáo hội nên chẳng ai ngó thấy, vừa thấp vốn liếng
bé việc làm nên nợ nần chất đầy đầu ngập cổ…
-
Những con người cùng khốn nhất trong cuộc đời này vì
cảnh đời khuyết tật bất hạnh: có tay thiếu chân, có
chân thiếu tay, có mũi thiếu mắt, có tai thiếu màng nhỉ…
bên cạnh những người dư thừa đã có tay còn cần có
người quạt, đã có chân còn cần người khiêng kiệu
nghênh ngang.
“Lạy
Chúa, Chúa đó sao? Sao Ngài vẫn im lặng?”
Sao
Ngài không tự giới thiệu cho hoành tráng rằng: “Giêsu
đây, đừng khinh bỉ, đừng coi thường, nhưng hãy tiếp
đón cho đàng hoàng tử tế”. Nếu Ngài
lên tiếng hẳn hòi thì có lẽ không còn cái cảnh thò ơ
vô tình hay dững dưng vô cảm nữa, mà ngược lại…
Thiết
tưởng, chúng ta không thể trách Chúa như thế được.
Nhưng hãy tự trách mình có một tâm hồn vô đạo trong
con người mang tiếng là có đạo, lại là Đạo Thánh Đức
Chúa Trời.
Vâng,
có người đang vô tâm, dững dưng vô tình như quân vô
đạo, người lương có, người giáo có, không để ý tới
và thương yêu giúp đỡ người đau khổ, có thể cả tôi
và bạn, đó là một thực tế.
Nhưng,
còn có một thực tế tuyệt đẹp hơn và chúng ta phải
tạ ơn Chúa vì những mẫu gương đạo đức sống động:
nhận ra Chúa Giêsu trong cuộc đời:
- Tôi
nhớ ngày xưa, ở các làng quê ta, trước nhà, trước
hàng rào, có cái lu nước và cái gáo dừa, để người
đi đường có nước uống khi khát.
- Năm
1977, anh em chúng tôi may mắn được chứng kiến giờ hấp
hối của ông cụ Bảo, không phải là tín hữu Công Giáo,
ở Đồng Bò Nha Trang. Cô con gái khóc ròng thương tấm
lòng của Cha, khi nghe lời Cha trăn trối: “Cha
không có gì để lại cho con, gia tài cha chỉ có “cái lu
sành và cái gáo dừa” trước nhà. Con nhớ lo gáo, lo
nước sạch sẽ đàng hoàng cho người đi đường và nhất
là mấy đứa chăn bò nó vào mà uống”.
-Tôi
lại nhớ đến Cố Lm Phêrô Nguyễn
Hữu Nhường, cha cựu chánh xứ của Giáo xứ
tôi, sau khi xin được tiền xây dựng giếng nước và hệ
thống máy nước, việc đầu tiên của Cha là bảo anh hai
Dung, Hội Đồng Mục Vụ, xây cho cha một nhà mát nho nhỏ
bên cạnh cổng nhà thờ, rồi cha bảo đặt ở đó mấy
bình nước khoáng, cho người đi đường dừng chân nghỉ
và uống nước.
-Tôi
lại nhớ đến danh sách những ân nhân trong ngoài nước
của Quỹ Mẹ Hằng Cứu Giúp trên trang
www.trungtammucvudcct.com
mà Cha Quang Uy ghi rõ trong mỗi trường hợp cứu giúp khẩn
cấp. Thiết nghĩ họ đã giúp đỡ những người đau khổ,
không vì lý do gì khác hơn là: đó là chân dung Chúa
Giêsu.
-Sáng
nay, 16-11-2011, tôi đến nhà trọ ở đường D1, khu cư xá
30-4 phường 25 Bình Thạnh, thăm anh Võ Thành Hữu Nghĩa -
người bị tai nạn xe được các bác sĩ cho biết không
qua khỏi sau ca mổ, hoặc nếu qua thì cũng chỉ sống thực
vật – thấy anh đang phục hồi rất khá: trí nhớ rất
tốt trong cái vỏ sọ méo mó, nói được nhiều và dần
dần rõ. Anh nói: “Cảm ơn Chúa đã
cứu em, cảm ơn mọi người cầu nguyện và giúp đỡ”.
……
-Rất
đáng mừng, vì không thiếu những giáo dân đang nhìn ra
chân dung Chúa Giêsu Kitô nơi anh em mình: Xin trưng dẫn
một câu chuyện mới nhất:
Đêm
qua, 15-11-2011, sau giờ kinh các linh hồn, nghe các anh chị
LTXC báo chị Hường ung thư đang ở thời kỳ… chờ
chết. Chị là người tân tòng, nhưng rất tin tưởng
và phó thác vào Lòng Thương Xót của Chúa, đọc kinh LCTX
cả ngày đêm và tinh thần an bình, thanh thản, vui tươi
lắm. Nhà chị ở cách nhà tôi non cây số. Mọi người
ra về. Tôi đến thăm ngay.
Chị
đã bệnh 4 năm nay, từ 2007: Ung Thư Vòm Hầu. Phải chữa
xạ trị, hóa trị… nhưng gia đình không có tiền, đành
về uống thuốc nam. Năm 2009 ngưng thuốc vì không có tiền
tiếp tục. Đầu năm đến nay, tình trạng bi đát hơn:
“Ung Thư Gan Di Căn Lan Tỏa”. Ung nhọt nổi lên khắp
người, lớn nhất ở cổ và vai, khắp người thì nhỏ
nhỏ. Chị đau đớn nhức nhối cả người. bác sĩ khuyên
gia đình: hết cách, bó tay.
Chị
nói chuyện với tôi vui vẻ: “Em có
bức ảnh Chúa Giêsu, lòng thương xót trên vách kìa! Chúa
nhìn em suốt ngày! Em biết là em sẽ chết, nhưng em vui vì
Lòng Thương Xót Chúa đã bảo anh chị em đến thăm em
hằng ngày, đọc kinh với em, nói chuyện với em, chia sẻ
với em… ngày nào em cũng có người, lương cũng như
giáo. Đêm thì có anh Tuấn với mấy cháu, nằm đây luôn,
kể chuyện, đọc kinh, rồi khi em đau quá thì lấy thuốc
em uống, xoa bóp, an ủi… Có
phải Chúa đến thăm em và đang ở với em không anh
Hoàng”.
Tôi
chưa kịp trả lời. Anh Tuấn, chồng chị bảo: “Đúng
rồi, vác thánh giá đỡ Chúa đấy mà. Để Chúa đi đến
nơi”
Chị
Hường bảo: “Đến nơi chết đó
hả. Em sắp chết rồi. Nhưng không sao, em chết trong tay
anh, trong tay Chúa”.
Tôi
nghĩ, người bệnh đang nhìn thấy Chúa đến thăm qua anh
chị em LTXC, đang thấy Chúa không ngại nằm cạnh bên
mình qua chồng con. Người khỏe thấy Chúa đang bệnh, cần
lo cho Chúa, cần nằm bên Chúa, ủi an Chúa… để Chúa
vui lòng vác thánh giá mà đi cho hết đoạn đường tế
hiến.
Chào
anh chị Tuấn Hường, tôi ra về. Anh Tuấn kéo tôi lại,
chỉ bao gạo nói: “Anh em LTXC mới
cho sáng nay đó! 500 ngàn nữa! Mấy năm nay Chúa nuôi tụi
em”.
Ra
về, tôi thầm tạ ơn Chúa vì tinh thần bác ái của anh
em giáo dân hôm nay.
Lạy
Chúa, xin cho chúng con biết nhận ra Chúa đang hiện diện
giữa những anh chị em đau khổ nhất đang đồng hành với
chúng con trong cuộc đời. Xin Tình Yêu Chúa thôi thúc trái
tim chúng con mở rộng để đón nhận Chúa nơi anh em và
sẻ chia cuộc sống nầy vì lòng yêu mến Chúa.
Chúng
con cũng xin hướng về những anh em đang bị bách hại với
một ngọn nến và lời kinh nguyện xin cho anh em được
can đảm và bền đỗ. A men
PM.
Cao Huy Hoàng 16-11-2011