Sách
tháng Đức Bà: Ngày mồng mười
1.
Ðức cậy bởi đức tin mà sinh ra. Ðức Mẹ có lòng tin
mạnh mẽ thì cũng có đức cậy vững vàng. Ðức Mẹ đã
chịu đau khổ rất nhiều: Người sầu khổ từ khi thánh
Si-mê-ong báo cho biết cái chết khổ nhục của Chúa Giêsu
sau này; nhưng dù cay cực thế nào, người hằng vững
lòng cậy trông và phó thác nơi Chúa. Vì Ðức Mẹ đã
biết: Thiên Chúa là Cha rất nhân từ, chẳng khi nào từ
bỏ con cái thờ phượng Người. Khi đến ngày sinh mà
không tìm được nơi trú, khi giữa đêm khuya phải trốn
chạy sang Ai-Cập, khi Chúa Con chết treo trên thập giá,
lúc nào Ðức Mẹ cũng vững vàng cậy trông Thiên Chúa vô
cùng nhân từ. Lúc thiếu thốn vất vả phần xác, khi đau
khổ tâm hồn, Ðức Mẹ vẫn vui chịu mọi sự để lập
công. Nhờ lòng cậy trông vững vàng của Ðức Mẹ, các
tông đồ, các giáo hữu không hề sờn lòng nản chí
trong cơn bắt bớ tàn phá đạo thánh Chúa, sau khi Chúa
Giêsu đã về trời. Vì thế, trong kinh "Lạy Nữ-vương"
đã xưng Ðức Mẹ là "Ðấng các bổn đạo cậy
trông". 2. Chẳng những Ðức Mẹ làm gương cho ta về
sự trông cậy vững vàng mà còn giúp những ai nản lòng
được vững tâm trông cậy nữa, trong các tội, không có
tội nào nguy hiểm và có thể hại ta bằng tội ngã lòng
cậy trông Thiên Chúa. Ðó là tội Ca-in xưa tự bảo mình
rằng: "Tội tôi nặng qúa, chẳng có lẽ nào Chúa tha
cho tôi được". Ðó cũng là tội Giuđa xưa, sau khi
bán Chúa, đã đi thắt cổ chết khốn nạn. Người mắc
tội ấy khốn nạn hơn ai hết, vì nghĩ rằng : chẳng còn
cách gỡ mình, cho khỏi được nữa. Hỡi những ai mắc
mưu ma quỉ, nản lòng cậy trông Chúa, hãy nhớ Ðức Mẹ
là Mẹ cậy trông. Xưa nay, biết bao người bắt chước
Ca-in và Giuđa, nói rằng: "tội tôi nặng quá, Chúa
không thể tha được". Ðáng thương thay! Chúng ta hãy
chạy lại cùng Ðức Mẹ, Người là Mẹ nhân-từ của
chúng ta, Mẹ chúng ta chỉ biết thương yêu mà không muốn
oán phạt ai. Các thánh ví Ðức Mẹ như tầu No-e: tầu
No-e xưa cứu sống gia đình ông. Ngày nay Ðức Mẹ cứu
chúng ta khỏi hỏa ngục. Trên đời, ta phải chịu đựng
bao đau khổ, cố gắng, hy-sinh, phần hồn phần xác. Vậy
hãy vui chịu, và phó dâng cho Chúa, và cậy trông vững
vàng Chúa sẽ trả công vô cùng cho ta trên thiên đàng.
Lạy Mẹ, là Mẹ cậy trông xin giúp chúng con được lòng
cậy trông Chúa vững vàng, để chúng con đủ sức chịu
mọi gian lao khốn khó ở đời này, để lập công hưởng
phúc đời sau. Amen.
Thánh Tích :
Hồi thánh
Phanxicô còn thanh niên là một học sinh nết na đạo hạnh.
Chúa để ma quỉ cám dỗ Người về sự nản lòng cậy
trông. Tự nhiên Người tự bảo: "Tội tôi nặng lắm,
tôi đã mất nghĩa cùng Chúa, các việc lành tôi đều ra
vô ích. Chắc chắn tôi sẽ bị thiêu đốt trong hỏa
ngục". Ý tưởng ấy luôn luôn ám ảnh người. Dù đã
lấy nhiều lẽ để chống trả lại ý tưởng ấy cũng
vô ích. Người lấy sự ấy làm cay cực lắm! Lại có sự
này càng làm cho người đau khổ hơn nữa là lòng ra khô
khan nguội lạnh, chán nản việc thờ phượng. Nhưng dù
sao, Người không bao giờ bỏ các việc lành quen làm hằng
ngày. Người lại luôn luôn kêu van và cậy trông vào Ðức
Mẹ, vì Người tin rằng Ðức Mẹ chẳng hề từ chối
ai. Người bị cám dỗ như vậy đã gần hai tháng, mà
chẳng thấy giảm bớt chút nào. Một hôm, đi học về,
qua cửa nhà thờ, người liền vào nhà thờ cầu nguyện
trước tượng Ðức Mẹ. Người nguyện rằng: "Lạy
Thánh Nữ Ðồng Trinh Maria, là Mẹ rất nhân từ, xin Mẹ
đoái thương cứu chữa con khỏi cơn cám dỗ này".
Rồi người lần hạt, và hứa sẽ lần hạt kính Ðức
Mẹ mỗi ngày trong đời mình. Cầu nguyện và khấn hứa
đoạn, người cảm thấy bằng yên, vui mừng, không còn
áy náy lo buồn, lại được tươi tỉnh khỏe mạnh phần
xác như khi trước. Từ bấy giờ Thánh Phanxicô chẳng bị
cám dỗ nản lòng cậy trông như xưa nữa. Suốt đời,
người hằng nhớ ơn và cầu xin Ðức Mẹ. Chớ gì hết
mọi người chúng ta luôn luôn noi gương lành của Thánh
Phanxicô như vậy.
Đăng nhận xét