SÁCH
THÁNG ĐỨC BÀ NGÀY MƯỜI TÁM
ÐỨC
MẸ LÀM GƯƠNG SỰ NHẪN NHỤC CHỊU ĐAU KHỔ
Trên
đời Ðức Mẹ khổ cực hơn ai hết. Giáo hội nhận Ðức
Mẹ là Nữ-vương các thánh Tử đạo, vì Người đã
chịu nhiều khổ cực hơn mọi thánh Tử đạo. Các thánh
Tử đạochịu đau khổ với một thời gian vắn vỏi,
năm ba ngày, đôi ba tháng, một hai năm là cùng, còn Ðức
Mẹ chịu đau khổ suốt đời.
Từ
khi nghe lời tiên tri Simêong, Ðức Mẹ những ngậm ngùi
đau đớn liên lỉ. Lúc nào hình ảnh tiều tụy của
Con, với những bộ mặt độc ác, dữ tợn của quân
lính cũng hiện diện trong óc Ðức Mẹ. Bóng cây Thánh
giá trên đồi Calvê vẫn thấp thoáng trước mặt Ðức
Mẹ. Cả đời Ðức Mẹ là một giọt lệ không ngừng.
Ðau
khổ của Ðức Mẹ lại nhiều và sâu cay hơn đau khổ
của các thánh Tử đạo đau khổ ngoài xác, nhưng Ðức
Mẹ đau khổ trong lòng. Vết thương trong lòng bao giờ
cũng nặng hơn ngoài xác, Ðức Mẹ không bị người ta
hành hạ đánh đập, nhưng suy đến những hình khổ của
Chúa Giêsu, Con Người, phải chịu thì lòng Ðức Mẹ như
bị một mũi gươm vô hình thâu qua.
Ðức
Mẹ càng yêu Con mình thì lòng Người càng đau đớn.
Thánh Ansêlimô dạy: " Nếu không có ơn Trên nâng đỡ,
Ðức Mẹ sẽ chết vì đau khổ". Ðời của Ðức Mẹ
tuy tràn đầy đau khổ, nhưng Người vẫn sống vững
vàng, sống kiên nhẫn điềm tĩnh khi nghe Sứ thần truyền
đem Con trốn sang Ai-cập, hay khi lạc mất Con ba ngày.
Người vẫn nhẫn nhục đứng dưới Thánh giá trên núi
thánh, mặc cho đôi hàng lệ tuôn rơi.
Ðối
với Ðức Mẹ, không có gì là tình cờ. Mọi sự do Chúa
định-đoạt, Người chỉ biết cúi đầu tuân theo, tự
hiến thân cùng với Con làm của lễ hy sinh đền tội
thiên hạ.
Thánh
Gióp dạy: Ðời người thật vắn vỏi và là một cuộc
vật lộn không ngừng với mọi khổ cực. Ở đời này,
ai thoát được gian nan khốn khó. Chúa muốn làm vậy, để
ta biết thế gian chẳng phải là quê thật, chỉ là nơi
đầy ải, nơi tạm trú mong về quê thật đời sau. Chúa
cho ta chịu sự khó, để người lành thêm công phúc,
người có tội được dịp lập công.
Ðức
Mẹ là Mẹ Thiên Chúa còn phải đau khổ, lẽ nào ta
thoát khỏi. vậy khi gặp sự đau khổ như chết cha, mất
mẹ, khi ốm đau bệnh tật, khi bị người đời hà hiếp
khinh chê. . . ta chớ buông lời kêu trách. Hãy bắt chước
Ðức Mẹ cam lòng chịu đựng. Bao lâu đau khổ còn đè
nặng trên vai, hãy noi gương Ðức Mẹ đứng dưới Thánh
giá lẳng lặng nhìn Con chết nhục cho đến giây phút
cuối cùng.
Lạy
Mẹ rất thánh, Mẹ đã làm gương sự nhẫn nhục chịu
khó. Xin Mẹ thêm sức cho chúng con bao lâu còn ở dưới
thế, bắt chước Mẹ vui lòng chịu mọi đau khổ để
thêm công đáng Chúa thưởng trên thiên đàng.
THÁNH
TÍCH:
Năm
1842, bên Pháp có một bà góa sang trọng chỉ có một con
trai. Chẳng may cậu ta bị thương hàn, được ít lâu thì
chết. Bà mẹ thương tiếc lăn khóc đêm ngày, quên ăn
mất ngủ.
Ngày lễ kính Ðức Mẹ sầu bi, bà đi dự lễ, nghe
giảng về những đau khổ của Ðức Mẹ. Nhắc đến
cảnh tượng Ðức Mẹ đứng dưới chân Thánh giá, thì
thầy cả hỏi giáo hữu: "Nào ai trong anh em đau khổ
bằng Ðức Mẹ? Dầu vậy Ðức Mẹ vẫn một lòng chịu
đau khổ không một lời than trách. Anh em hãy noi gương
Ðức Mẹ, hoặc Chúa để anh em phải đau khổ hãy cùng
Ðức Mẹ đứng dưới thánh giá lẳng lặng nhìn Con,
không một lời ca thán". Nghe đến đấy, bà cảm
động. Quì trước tượng Ðức Mẹ suy ngắm những đau
khổ của Ðức Mẹ. Bà thấy trong lòng đầy an ủi, từ
đấy bà bắt chước Ðức Mẹ vui lòng chịu khổ đau
không còn kêu khóc như trước nữa.
Sưu tầm từ: https://www.facebook.com/nguyen.thuong.507679
Đăng nhận xét