Vừa mới ăn cháo…đá bát hồng ân
Lung Linh
Tin Mừng Chủ Nhật 28 Thường niên C kể chuyện 10 người mắc bệnh phong được chữa khỏi…chỉ có một người trở lại tạ ơn Chúa… mà người này lại xếp vào hàng dân ngoại!!!
Chúng tôi xin chế biến một chút câu chuyện mới nhận trên mạng.
CÁC THIÊN THẦN BẢN MỆNH ĐÌNH CÔNG TRÊN THIÊN ĐÀNG
Chúa Giêsu cất giọng: “Hãy yên lặng, Micae tối nay con hãy mau họp tất cả các thiên thần bản mệnh ở đây. Chúng ta sẽ lắng nghe những than phiền của họ.” Buổi tối, thánh Micae xếp đặt các ngôi sao trong bầu trời theo một trình tự từ nhỏ đến lớn: các thiên thần bản mệnh được gọi về trời, hướng Tây, vào lúc trăng bắt đầu mọc.
Các thiên thần bản mệnh đã lên gặp Chúa. Khi tất cả ngồi trên các tầng mây, tạo thành một số lượng lớn không đếm xuể.
Chúa Giêsu tiến lên giữa họ: “Hỡi các thiên thần, Ta biết các con muốn đình công. Được lắm. Hãy nói cho ta biết lý do.
Họ la lên: “Chúng con thấy chán nản về công việc bạc bẽo của chúng con! Chúng con không thể làm được nữa! Chúng con muốn trở về thiên đàng! Trên trần gian chúng con quá cô đơn!”
Chúa Giêsu giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Cô đơn trên trần gian ư? Nhưng các con đã làm gì cho nhân loại? Mỗi người các con không có một người bạn mà chúng con gắn bó ngày đêm sao?”
Một tổng thần vừa đứng dậy vừa nói: “Lạy Chúa! Điều làm chúng con bị cô đơn là loài người không biết đến chúng con.”
Một thiên thần khác thêm vào: “Quả thật, nhân loại đã lôi kéo nhau vào trong những cuộc rộn ràng điên rồ mà không bao giờ có lấy một chút quan tâm đến chúng con. Có ai nghĩ rằng có một thiên thần luôn theo sát bước chân của họ không?”
Chúa Giêsu gật gù ra chiều thông cảm…
Một thiên thần khác buồn rầu chậm rãi nói: “Chúng cũng không nhận ra giọng nói của chúng con trong lúc chúng con thì thầm bên tai chúng lời khuyên tốt lành.”
Chúa Giêsu nheo mắt hiểu ý…
Một thiên thần mặc áo choàng xanh da trời đã thở than một cách chán nản: “Ôi! các trẻ em đều phụ bạc!”
Chúa Giêsu mỉm cười gật gù…
Cuối cùng, sau một lúc lâu, Chúa Giêsu nói: “Hỡi các thiên thần, điều các con nói cho Ta đủ làm Ta chán nản. Cha đã sai các con đến với các thụ tạo yếu hèn để giúp đỡ chúng trong cuộc hành hương ngắn ngủi ở trần gian. Nhưng sự việc tỏ ra quá đau buồn. Ta không còn tâm tư để buộc các con làm việc đó quá lâu nữa. Vậy các con có thể trở về thiên đàng.”
Khoái quá , các thiên thần đồng loạt vỗ cánh làm rung rinh cả trời đất.
Nhưng trước khi trở về thiên đàng, các con nên nghe tâm sự của ta:
Các con biết không..các con thường đứng phía sau trông chừng loài người..
Họ không thấy các con là chuyện thường…
Còn ta đây…đã từng được người ta thè lưỡi ra ...rước vào lòng mình..
Kẻ 3 ngàn lần ..người 6 ngàn lần..thậm chí có người rước tới 8 ngàn lần… nhưng rồi họ có biết Ta là ai đâu..!!!
Họ thản nhiên vất ta vào thùng rác đặt một nơi khuất nẻo trong tâm hồn…
Cả ngày họ chẳng nhớ tới ta một giây
Cả tuần họ chẳng nhớ tới ta được một phút
Cả năm họ chẳng nhớ tới ta được 10 phút !!!!!
Thế mà ta vẫn kiên trì ở trong tâm hồn họ…vẫn tuôn đổ hồng ân yêu thương.
Vẫn mong chờ họ quay trở lại với Ta…. như người cha già khốn khổ mỗi chiều ra ngõ ngóng đứa con thân yêu trở về…
Đúng là Vừa mới ăn cháo…đá bát hồng ân
Các thiên thần rươm rướm nước mắt
Không ai bảo ai… lặng lẽ trở lại với người bạn trần gian của mình….
Một người bạn mà chưa bao giờ coi mình là bạn!!!!
Đăng nhận xét