Câu chuyện “Cái bị”
Của một tác giả Dòng Thánh Âu-tinh.
(Câu chuyện diễn tả hành trình của đời một người)
“Có một lần tôi đang ngồi trước ngưỡng cửa nhà tôi, và tôi nhìn ngắm thiên hạ đi ngang qua đường. Tôi cũng không rõ lúc đó tôi nghĩ điều gì, và tôi mong điều gì, tôi cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng bất chợt khuôn mặt Bạn đi qua, Bạn vẫy tay. Và thế là, không biết làm sao tôi lại bị thu hút bởi cái vẫy tay của Bạn. Tôi chạy vội vào trong nhà, lấy cái bị, nhét vào đó một chút những hành trang. Rồi từ chỗ tôi thường ở, tôi lên đường với Bạn.
Hai ta cùng đi, cho tới lúc mặt trời lên cao, nắng gắt, hai chân tôi rã rời, mồ hôi mồ kê nhễ nhãi. Mệt quá! Tôi quẵng xác xuống đường. Bạn quay lại, hiền từ nói với tôi: “Hãy ngó vào trong cái bị, xem cái gì không cần thiết, quẵng bớt nó đi!” Tôi ngó vào trong cái bị và lấy ra một mớ áo quần, một vài bộ tôi rất thích, tôi thường dùng nó để đi lễ, đi dự sinh nhật, hay những ngày vui với bạn. Tiếc thật! Nhưng tôi đã quăng nó xuống vệ đường.
Thế rồi, Bạn đi trước, tôi theo sau. Chúng ta lại tiếp tục hành trình cho tới lúc quá trưa. Cũng vẫn mồ hôi mồ kê nhễ nhãi. Mặt trời xói vào đầu, mắt hoa vì mệt. Một lần nữa, tôi lại quẵng xác xuống vệ đường. Bạn vẫn quay lại, với nét mặt hiền từ, Bạn nói: “Hãy ngó vào cái bị, quẵng bớt nó đi!” Tôi ngó vào cái bị, lấy ra một cuốn sách Kinh tế, một cuốn sách Tin học, một cuốn Danh ngôn… thích thật! Bởi vì đây là những hành trang cho tôi lên đường. Biết làm sao được. Một lần nữa, tôi lại quăng chúng xuống vệ đường.
Rồi Bạn đi trước, tôi theo sau… , hai ta lại lóc cóc lên đường.
Vào quá trưa, cũng lại cơn mệt mỏi và mồ hôi mồ kê, không làm sao lê bước được nữa. Một lần nữa, tôi lại quẵng mình xuống vệ đường. Bạn đi trước dừng lại, ngó lui cũng vẫn một đôi mắt hiền từ, nhắc lại với tôi: “Coi lại cái bị xem, quẵng bớt nó đi!” Tôi nhìn lại cái bị, xem còn những gì? Một cuốn Kinh Thánh với vài ba cuốn sách đạo đức- những cuốn sách mà sau những giờ mệt mỏi và đấu tranh với cuộc sống, tôi muốn tĩnh lại để suy nghĩ về nội tâm của mình và tìm kiếm Lời của Thiên Chúa. Những sách đạo đức này thật là quý giá cho tôi trong những giây phút căng thẳng của cuộc sống mà tôi phải bôn ba và chiến đấu hàng ngày. Tiếc thật! Nhưng rồi cuối cùng tôi cũng để chúng lại bên vệ đường.
Và tôi lại tiếp tục lên đường với Bạn; mãi cho tới lúc chiều tà,mặt trời gác núi. Tôi thấy cả con người của tôi rã rời, không thể nào gắng gượng được thêm vài bước nữa. Thế rồi, y như những lần trước, tôi quẵng cái thân xác nặng nề của tôi xuống vệ đường. Lúc đó, Bạn quay lại và nói với tôi: “Nhìn vào cái bị, xem xem còn gì quẵng hết đi!” Tôi ngó vào cái bị, chỉ còn thấy duy nhất một cuốn Al-bum, ở trong đó có để hình của mẹ tôi, hình của anh em ruột của tôi, hình của những bạn bè thân thiết của tôi… Tất cả những hình ảnh này tôi đã mang theo mình suốt một cuộc đời, chưa bao giờ tôi vứt bỏ chúng khỏi lòng tôi. Nhưng rồi, tin vào Bạn, tôi kính cẩn để lại cuốn Al-bum đó bên vệ đường. Và Bạn nói với tôi: “Ngó kỹ lại lần nữa xem, còn gì trong bị không?” Tôi giơ cái bị lên ngó thì thấy lủng đáy. Và xuyên qua lỗ thủng của cái bị, tôi nhìn thấy phía bên kia mặt trời đang xuống dần sau dãy núi. Tôi quẵng cái bị đi. Và Bạn quay lại nói với tôi: “Xong rồi. Chúng ta đã tới nơi.”
Đăng nhận xét